Tối, xem thời sự xong, định lang thang lướt web thì sực nhớ, bèn lôi đt ra. Soạn 3 – 4 cái tin, đọc xong lại xóa vì thấy nhạt quá. Nghĩ mãi, nát cả óc ko tìm ra câu gì cho hay ho, cuối cùng bí quá gửi bừa cái này: ” Hi Thủy! Thử đoán xem ai đây nào?”
16 phút sau.
” Chịu thôi, ai rứa, khai mau?”
Thấy tiến độ trả lời có vẻ chậm, sốt ruột, mình lôi cái sim khuyến mãi ra gọi luôn đỡ lằng nhằng mất thời gian đong đưa.
…. Hơn 30p chém gió, không nhớ cụ thể đã nói những gì, nhưng chốt lại có mấy ấn tượng:
- Giọng em này đúng là danh bất hư truyền, to và khỏe vãi, nhức hết cả đầu.
- Cách diễn đạt là kiểu gái quê mới ra thành phố được 3 tháng, đó là pha trộn thổ ngữ với vài ba từ thành thị, thi thoảng uốn éo cho ra vẻ con người thành thạo giao tiếp. Mình vừa nghe vừa ” thế à ” đều như vắt chanh.
- Mình bảo hôm nào đến nhà em chơi, nàng thẹn thùng và e lệ hẹn gặp nhau ở quán cà phê nào đó cho tiện. Mình ra cái hẹn cụ thể, nàng ok cái rụp ( mất cả hứng). Hết.
Hẹn hò xong, tự nhiên áy náy như có lỗi với em Huyền ( mặc dù trong lòng chả thấy tí cảm xúc đáng kể nào). Đơn giản là cho bà già khỏi phải PR, quảng cáo mặt hàng mãi, với lại cũng thấy hơi hơi… tò mò ( biết đâu nàng như con chim bói cá, giọng hót thì dở ẹc nhưng lông lá sặc sỡ, bắt mắt thì sao?)
Rồi buổi hẹn cũng đến. Đó là một chiều mưa lẹp nhẹp và rét mướt. Mình bảo với bà già là đi nộp báo cáo, cái áo mưa bèo nhèo khiến mình trông như tay xe ôm vẫn đợi khách nơi cổng chợ. Tóc tai cũng bèo nhèo như chim sẻ gặp mưa, kệ, cùng lắm xuống uống cà phê, bốc phét dăm ba câu rồi về chứ gì?
Chap 7 : Một cuộc hẹn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét