Chần chừ một lúc cho nguội bớt rồi nhắn lại "Ôi, bà em có làm sao không? Uh vậy thì em cứ chăm bà cho chóng khỏi nhé, gặp em sau cũng được mà". Mẹ, éo ngời có những lúc mình đạo đức giả tởm vãi.
Tin đến "Rứa anh nha"...
Xỏ lại giày, rút ví trả tiền gói thuốc với ly sữa chua đánh đá. Đi mấy bước sực nhớ ly sữa mới chén được vài thìa, bèn quay lại vét hết cho đỡ phí của. Rồi về trong bẽ bàng...
Đến ngõ, bà già đang nhặt lá, ngẩng lên hỏi mô về sớm rứa? Cười, nói thật nha, đi gặp cái con mà suốt ngày mẹ nhắc tên. Bà già tròn mắt liến thoắng nói thật a, thật a. Mình bảo con lừa mẹ làm chi? Bà già hấp tấp đi theo sau, hỏi rứa hắn đẹp không, đẹp không? Mình bảo đẹp. Đẹp đến nỗi hẹn gặp rồi nhắn tin bảo bà ốm, hức. Bà già nheo mắt, rứa... rứa hắn cho mi leo cây à? À, con ni hay hè, để tối tau hỏi lại mẹ hắn mới được. Mình đá chân chống cái tạch, lẩm bẩm "Thôi kệ nó, vụ này cũng chả hứng mấy!"
... Không hứng mấy, nên suốt gần chục ngày sau đó cũng không liên lạc trở lại. Cho đến một hôm...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét